14. Boi canh thang 3

14. Boi canh thang 3

1 Page 1

▲back to top
Đỗ Trung Tiến. Bối cảnh tháng 3 / Đỗ Trung Tiến // http://laodongdongnai.vn. 2015.
Ngày 21 tháng 1.
Sư đoàn 6 hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn 1 giải phóng hai huyện Tánh Linh, Hoài Đức
trên tỉnh lộ 3 và quốc lộ 1 từ ấp Việt Kiều, Suối Cát đến Căn cứ 5. Bàn giao vùng giải phóng
cho lực lượng vũ trang địa phương và chính quyền cách mạng, toàn Sư đoàn 6 hành quân về
hướng Nam, Tây Nam thị xã Xuân Lộc, tỉnh Long Khánh.
Dọc tỉnh lộ 2 từ Long Giao, Long Khánh đến Kim Long, Bà Rịa là vùng do ta làm chủ.
Vì thế, cả Sư đoàn hành quân đêm từ ngã ba Suối Cát về Sông Ray, đến đồn điền cao su Cẩm
Mỹ, vượt lộ 2 về các điểm tập kết an toàn. Lần đầu tiên trên đất Long Khánh, Sư đoàn không
chỉ hành quân bằng đi bộ truyền thống, mà còn có xe cơ giới thu được của địch, pháo xe kéo…
Lần đầu tiên bộ đội Quân đoàn 4 hành quân bằng xe cơ giới về
giải phóng Xuân Lộc - Biên Hòa (Ảnh tư liệu Quân đoàn 4)
Trên các chiến trường mùa khô 1974 - 1975, quân giải phóng giành nhiều chiến thắng
quan trọng. Địch bị động, co cụm để chống đỡ thực sự. Cả tình báo của Mỹ và Việt Nam
Cộng hòa thời điểm này đều không thể biết ta sẽ đánh và sắp đánh ở đâu nữa.
Tại mặt trận đường 14 - Phước Long, qua đánh thăm dò phản ứng của Mỹ và mở chiến
dịch từ ngày 13-12-1974 đến 6-1-1975, quân giải phóng do Sư đoàn 7, được tăng cường một
số đơn vị của Sư đoàn 3, Sư đoàn 9 đã giải phóng Phước Long, Đồng Xoài, mở thông hành
lang đường Hồ Chí Minh đến Bù Gia Mập, nối liền Lộc Ninh tới Đồng Xoài về Chiến khu Đ.
Sư đoàn 7, Sư đoàn 341 và các đơn vị pháo binh, xe tăng trong đội hình Quân đoàn 4 bắt đầu
hành quân cơ giới về Chiến khu Đ. Địch phát hiện đại quân đi trên lộ ủi từ Đồng Xoài về
Chiến khu Đ, chúng cho máy bay khu trục đánh chặn ở suối Mã Đà.
Ngày 4-3, Bộ Tư lệnh Mặt trận Tây nguyên (B3) ra lệnh tấn công giải phóng thị xã
Buôn Ma Thuột. Quân đoàn 2 VNCH không nghĩ ta sẽ đánh Buôn Ma Thuột, nên ra sức
phòng thủ ở Pleiku và Kon Tum. Đến khi cần giải cứu Buôn Ma Thuột thì tất cả các ngả
đường đã bị quân giải phóng chốt chặn. Ngày 6-1, Buôn Ma Thuột được hoàn toàn giải phóng.
Ba ngày sau đó, Nguyễn Văn Thiệu đã có một quyết định được cho là sai lầm, đó là rút toàn
bộ quân lính trên địa bàn Tây nguyên về phòng thủ bờ biển, quyết định này dẫn đến toàn bộ

2 Page 2

▲back to top
lực lượng Quân đoàn 2 VNCH bị tiêu diệt và tan rã hoàn toàn, trong cuộc rút chạy trên đường
số 7.
Đầu tháng 3-1975, tôi được Tư lệnh cho về căn cứ Sư đoàn 6 ở La Ngà, thu xếp toàn
bộ quân trang, quân dụng đưa về Bộ chỉ huy tiền phương tại lô cao su không tên, đồn điền
Ông Quế. Tư lệnh Hai Sỹ dặn vui: “Các chú về căn cứ La Ngà có gì gom hết, giải quyết xong
Xuân Lộc ta về Biên Hòa luôn”. Khi đó ở căn cứ Sư đoàn chỉ còn một tấn gạo, ít tài liệu giấu
trong thùng đạn đại liên, phim giấy ảnh và thuốc rửa ảnh. Tài sản của tôi quý nhất có chiếc
máy phóng ảnh chế bằng ống pháo sáng, rọi ảnh bằng bình ắc quy 6 vol, nên chỉ phóng được
cỡ ảnh 6 x 9cm. Thầm nghĩ, đồ nghề làm ảnh này mang về thành phố có mà vứt…
Ngày 17-3, khi tôi còn ở căn cứ La Ngà, Sư đoàn 7 tấn công Chi khu Định Quán giữa
ban ngày. Trước đó, các ngã đường quốc lộ 20 từ La Ngà lên, từ Lâm Đồng xuống đều bị Sư
đoàn 7 chốt cứng. Tôi được biết, trong Định Quán, địch có một đại đội 377 Địa phương quân.
Sư đoàn 18 VNCH lường trước nguy cơ, đã tăng cường cho Định Quán Tiểu đoàn 2, Trung
đoàn 43. Khi các trận địa pháo trong Định Quán bị khống chế, địch ở đây được sự hỗ trợ pháo
binh từ hướng Phú Túc, nhưng Chi khu Định Quán chỉ cầm cự được hai ngày, số tàn quân
của Tiểu đoàn 2 bị quân giải phóng truy đuổi, chúng chạy về ngọn đồi phía Tây Định Quán,
gần cầu La Ngà, đám tàn quân này bị một chiếc F5 dội bom lầm lên đầu, số sống sót tháo
chạy về Núi Thị, phía Tây Xuân Lộc.
Định Quán hoàn toàn giải phóng, Sư đoàn 7 phát triển về hướng Lâm Đồng, mở rộng
thêm hành lang phía Bắc và Đông Bắc Xuân Lộc.
Ngày 18-3, đang ở hậu cứ Sư đoàn bờ sông Nam La Ngà, có một chuyện hy hữu, tôi
thấy khu rừng bên bờ bắc ồn ào người, họ men theo bờ sông đến chỗ thác có nước cạn, để qua
sông. Nhìn kỹ thấy toàn đồng bào, nam phụ lão ấu khoảng 100 người. Tôi đoán ngay là dân
Định Quán tản cư. Thực ra đồng bào Định Quán chủ yếu làm rẫy, nên chẳng lạ gì bộ đội. Bà
con đến thẳng căn cứ chúng tôi, có cả hai nhà sư mặc áo tu, ai cũng phờ phạc, nhếch nhác.
Tôi tập trung lại, dò xét xem có tàn quân trà trộn.
Tôi hỏi: Sao bà con không ở lại Định Quán mà chạy đi đâu?
Một đại diện lớn tuổi nói: Hai bên đánh nhau dữ quá, lần đầu tiên thấy xe tăng bộ đội
rượt lính ngụy. Bọn tôi chạy vào nhà thờ tránh đạn, pháo của nó từ hướng Phú Túc bắn vào
nhà thờ, chết nhiều người. Bọn tôi băng rừng vào đây để qua Long Khánh, giờ không biết
hướng nào?
- Sao bà con không tìm chỗ an toàn trong chòi rẫy, trụ lại Định Quán! Tôi cố giải
thích: Chiều nay bớt tiếng súng, giải phóng rồi, sắp tới đánh Long Khánh luôn, giải phóng
hết, bà con ở đâu ở đó chạy chi cho khổ!
Thực ra còn vài ngày nữa, ta tấn công cứ điểm Xuân Lộc thuộc tiểu khu Long Khánh.
Thị ủy và chính quyền đã rải tờ rơi kêu gọi đồng bào sơ tán, nếu để bà con Định Quán vào
Xuân Lộc thì nguy hiểm.
- Thế anh bộ đội cho hỏi đường sang Suối Nho hướng nào?, một người hỏi.
Tôi chỉ: Hướng Tây, nhưng phía Suối Nho và đường 20 cũng sắp bị bộ đội tấn công.
Tốt nhất là quay lại Định Quán. Thôi, tối nay bà con ở lại đây với tụi tôi, tối rồi, mai tính. Thế
bà con có gì ăn chưa?
- Từ hôm qua tới giờ có gì ăn đâu!

3 Page 3

▲back to top
Hèn chi, tôi thấy mấy đứa bé khóc hoài. Tôi bàn với đồng chí Dinh cho bà con 100kg
gạo, bố trí nấu ăn, còn lại mai mang theo đường.
Trời tối nhanh, hai sư thầy gặp tôi xin cho tụng kinh. Nhớ đến chính sách, tôi đồng ý
và cho mượn chiếc chiếu trải giữa căn nhà lợp lá trung quân để các thầy ngồi tụng. Cũng may,
các thầy còn kịp mang theo được chiếc mõ. Buổi tụng kinh có một không hai trong căn cứ Sư
đoàn trong rừng, không có tượng hay ảnh Phật, không có nhang đèn, hai sư thầy ngồi thiền
và tụng chay những bài quen thuộc, họ cầu cho nhanh chóng hòa bình, quốc thái dân an…
Cũng trong buổi tối bất đắc dĩ, chúng tôi phải tiếp nhóm thanh niên nam, nữ còn rất
trẻ, họ năn nỉ chúng tôi cho nhập ngũ, đi theo bộ đội, hứa việc gì cũng làm, không sợ hy sinh
gian khổ.
- Các em làm gì, ở đâu?, tôi hỏi.
- Tụi em ở miền Tây lên Định Quán làm rẫy mướn!
Giữa lúc này tôi phải từ chối, vì cơ quan tôi là đơn vị chỉ huy tác chiến, không thể nhận
người lạ. Bàn giao cho các đơn vị cũng không thể, vì họ đang chiến đấu rất khẩn trương, trong
khi các em chưa được huấn luyện, rất nguy đến tính mạng.
Tôi giải thích: Các anh ngày mai có nhiều việc rất khẩn trương, không thể nhận các
em được. Sáng mai, các em quay về Định Quán, đến đăng ký với cơ quan chính quyền cách
mạng. Giải phóng rồi, nhiều việc lắm!
Sáng hôm sau, đoàn người di tản dậy sớm, lên đường. Có lẽ, do tôi dọa nên họ sợ
không hỏi đường về Long Khánh, mà hỏi về ấp Suối Nho. Tôi chỉ qua sông La Ngà theo
hướng bắc là tới Gia Canh, Định Quán, còn ở bên đây đi cặp mí sông theo nước chảy xuôi là
tới ấp Suối Nho, ở đó, không được về hướng Kiệm Tân, đường 20. Tôi cố tình ngăn cản bà
con di tản đến nơi chỉ một vài ngày nữa có chiến sự. Ba sư đoàn quân Giải phóng đang tập
kết quân ở các hướng này, rất khó xử cho bộ đội, rất nguy hiểm cho người dân giữa hai làn
đạn.